Bệnh ung thư và sức khỏe toàn cầu

Chúng ta cần nhận định rằng, ung thư không phải là mối bận tâm của riêng người bệnh, gia đình hay chuyên gia y khoa mà nó là một bệnh mang tính bi thảm thuộc một quan niệm sai lầm sâu xa và rút cuộc là do khuynh hướng tự hủy của chín mươi phần trăm nhân loại. Theo đó chúng ta cần xây dựng một nền văn minh hiện đại. Trong ý nghĩa đích thực, thì tất cả chúng ta đều mang mầm bệnh ung thư, đều bị ảnh hưởng cho đến khi tạo dựng một cuộc sống mơi an bình thay cho cuộc sống bất an ngày nay. Như chúng ta đã thấy, bệnh ung thư không phải là căn bệnh do tế bào phát sinh ra từ những tạng phủ, mà là phương tiện phòng vệ của tạng phủ đó đã bị mắc bệnh. Nếu như bệnh ung thư bị đẩy lùi theo một cách nhân tạo mà không cần có sự thay đổi nào về chế độ ăn uống và cách sinh hoạt, đều chỉ là những yếu tố gây bệnh thì sự cân bằng sẽ bị phá hủy và cơ thể sẽ lụi tàn. Trong xã hội hiện đại, có nhiều sự song hành tương quan giữa con đường đến bệnh ung thư và con đường đưa đến mối quan hệ nam nữ, sự đổ vỡ gia đình, tội ác, xã hội mất trật tự, xung đột quốc tế và sự phá hủy môi trường tự nhiên. “Y học là một ngành khoa học xã hội, và chính trị là giấy đòi thuốc men” Rudoy Virchow, nhà nghiên cứu bệnh học người Đức đã nhận xét như thế từ hơn thế kỷ nay. Trong y học hiện đại, chúng ta bị chi phối bởi những khái niệm tế bào hiện đại chỉ đạo. Khái niệm đó bảo rằng những gì xảy ra trong tế bào hay trong hạt nhân là hoàn toàn độc lập không phụ thuộc vào tạng phủ nào hay vùng lân cận của tế bào đó. Bao năm trôi qua, khoa học hiện đại cố sức thuyết phục chúng ta rằng bệnh tật là kết quả của sự xâm lăng từ bên ngoài hay có sự khác thường về một gen cách ly, hoặc hoocmon hoặc thành phần tế bào khác mà chúng ta không thể chủ động kiểm soát hay ít chịu trách nhiệm về mặt đạo đức. Các nhà khoa học cam đoan chắc chắn với chúng ta rằng nếu có yếu tố đặc biệt nào gây ra bệnh dịch hoặc nếu có sự phát triển của tế bào bất thường được phát hiện thì giải pháp hóa sinh sẽ tìm được cách ngăn chặn hậu quả tai hại của tế bào hay yếu tố gây bệnh đó. Ngày nay, người ta quen việc sử dụng những ví dụ trong quân sự để miêu tả quá trình trong cơ thể và quy định việc chữa trị. Trong một bài báo gần đây của tạp chí New York Times với tựa đề “Tiếp cận bệnh ung thư” , có đoạn viết như sau :

Các nhà khoa học muốn hiểu làm thế nào mà kẻ thù, tức là tế bào ung thư có thể giả dạng như tế bào bình thường để vượt qua sự canh phòng của sự miễn dịch mà không bị phát hiện. Những kháng thể luân chuyển trong dòng máu đang tuần tra liên tục … Cơ thể cảnh giác phải giải quyết những tế bào giết người đặc biệt và tải đến hóa chất ví như pháo binh cứu sinh học để tiêu diệt nỗi sợ hãi … Chúng ta hy vọng rằng những “kháng thể chống độc” sẽ làm như những quả bom bé nhỏ, thông minh, đem lượng chất nổ hủy diệt những mô bị nhiễm bệnh, chứ không diệt ở nơi nào khác.

Một bài báo tiêu biểu trong tạp chí Science News cũng lên tiếng tương tự. Bạn sẽ làm gì với một tên lửa tự kiếm mục tiêu? Những kháng thể đơn bào vô tính, chất protein được tạo ra bởi hệ miễn dịch, đã trở thành những vũ khí tối hậu để chuẩn đoán bệnh ung thư và những bệnh khác. Nhưng những “tên lửa” này không hạn chế trong việc lùng và diệt địch. Các nhà nghiên cứu chỉ giới hạn sự thành công trong việc sử dụng kháng thể đơn bào chống bệnh ung thư. Bây giờ người ta võ trang kháng thể với xạ trị, thuốc men và chất độc. Một bài báo chuyên mục khoa học của tờ “Boston Globe” trong bài “Cuộc chiến tự vệ của tế bào trong con người”, đã so sánh sự bảo vệ có tính chiến lược của cơ thể với hệ thống phòng thủ của trạm hỏa tiễn chiến tranh giữa các vì sao trên không gian như sau: Chúng ta đang sống trong môi trường đầy virus và những vi sinh vật cực nhỏ … nhiều virus có hại. Cơ thể được che bởi một loại bẫy giăng mắc, cò súng, vách tường, hào và hệ thống báo động hóa học. Một số tế bào của cơ thể luôn luôn hoạt động như những đoàn tuần tra, lính gác, bộ binh, pháo binh để bảo vệ sự toàn vẹn của một xã hội rộng lớn. Hệ thống bảo vệ và những “cuộc chiến tế bào” không bao giờ ngừng nghỉ. Y học hiện đại đang ngày trở nên hạt nhân hóa. Hiện tại có 24.000 máy quét hình hạt nhân, được sử dụng trên các bệnh viện khắp thế giới, tạo ra khoảng 24 triệu hình ảnh được nghiên cứu mỗi năm. Thêm vào đó có khoảng 18.000 máy chữa bệnh bằng phương pháp xạ trị, để chữa cho 5 triệu người mỗi năm. Trong thế giới công nghiệp, 25% bệnh nhân trải qua những thủ tục y khoa hạt nhân trong suất thời gian chuẩn bệnh và điều trị. Phương pháp sử dụng đơn giản cơ giới hóa theo khoa học có xu hướng hạ thấp những giá trị truyền thống và lối sống con người. Nói theo y học là, để kiểm soát bệnh tật chúng ta sử dụng phương tiện thuốc và phương tiện điện tử. Không có hiểu biết thấu đáo về nguyên nhân gây bệnh, người ta giả phẫu những bộ phận của cơ thể, kích thích những tạng phủ một cách máy móc, dần dần nhân tạo cơ thể con người. Về mặt tâm lý, chúng ta chỉ hiểu sự biểu hiện cơ học : nếu người ta dùng hóa trị này hay tiến trình hạt nhân kia. Đâu là hiệu quả của cách điều trị như thế? Việc điều trị sẽ ảnh hưởng như thế nào đến sức khỏe của toàn cơ thể? Điều này chúng ta không hề biết. Hầu như không bao giờ chúng ta nảy ra ý nghĩ rằng ta đang có mầm bệnh tật đau đớn của chính mình, vì đã bao lâu nay ta mất cân bằng trong cách ăn uống, suy nghĩ và lối sống của mình. Như chúng ta đã thấy, trong cuộc chiến với bệnh ung thư, bệnh tim và những nỗi đau khác, các cách điều trị gồm đủ phương tiện quá khích để bảo vệ tế bào lành và tiêu diệt tế bào bệnh. Những phương pháp này tương tự như cách thiết lập và điều hành quản lý trên quy mô lớn như các nhà lãnh đạo quân sự và chính trị lo toan để bảo vệ công dân trước sự tấn công của ngoại bang, nhân danh chủ quyền quốc gia. Căn bệnh xã hội diễn ra theo sau sự phát triển giống với căn bệnh của mỗi người chúng ta. Sự thoái hóa đang tiếp tục diễn ra như những mâu thuẫn nghiêm trọng xảy ra trong cuộc tranh chấp giữa những gia đình, cộng đồng, tiểu bang và các quốc gia.

Những mâu thuẫn này nổ ra từ những cuộc tranh cãi, và đe dọa dẫn đến sự bùng nổ dữ dội, hung hăng để từ sự đối đầu dẫn đến đụng độ và chiến tranh. Sự bất hòa không bao giờ là lỗi của một bên. Tuy nhiên, hai bên đã hành động như thể chỉ một phía là có lỗi và tự chuốc vào một thái độ thù địch hơn là hợp tác. Thay vì tìm kiếm một giải pháp hòa bình, giảng hòa để suy trì hạnh phúc, bàn luận về mọi vấn đề liên quan, như môi trường và thế hệ mai sau, thì họ lại nhắm những mục tiêu ngắn hạn và trước mắt để nắm lại. Nạn khủng bố, nội loạn và những cuộc phá rối chỉ xảy ra để ứng phó với một xã hội tin vào sức mạnh quân sự mà xao lãng những yếu tố quan trọng, gây xáo trộn, mất trật tự. Các cuộc cách mạng dùng vũ lực đã diễn ra ở Đông Nam Á, Afganixtan, Trung Mỹ, Trung Đông, Los Angeles, ở những thành phố tại Mỹ và ở những vùng chiến sự đầy máu lửa gần đây đã tỏ ra thật là vô ích. Ở mức độ toàn cầu, biện pháp đối kháng này xuất phát từ học thuyết về chủ quyền quốc gia. Để ngăn chặn cuộc chạy đua vũ trang hạt nhân, chúng ta phải vượt qua sự trung thành đối với quốc gia, dân tộc, cá nhân và bắt đầu xem ta là công dân chung một hành tinh. Chừng nào mà những quốc gia còn tự cho mình là những góc trời riêng biệt thì họ sẽ còn duy trì quyền tự vệ và sử dụng vũ khí hạt nhân để giữ gìn an ninh quốc gia họ. Nếu tất cả các quốc gia liên kết lại với nhau sẽ hình thành một liên bang chung, tự giới hạn chủ quyền của họ và không còn tranh giành quyền lợi cho riêng quốc gia mình. Gần đây, Liên Hợp Quốc tỏ ra thiếu quyền lực để can thiệp vào những sự kiện nội bộ trong các nước thành viên. Tuy nhiên, với sự kết thúc của “chiến tranh lạnh”, Liên Hợp Quốc đã bắt đầu có vai trò năng động hơn ở khu vực Trung Đông, Đông Nam Á và những khu vực đang có xung đột khác. Tuy nhiên, nếu sức khỏe và sự phán quyết của những nhà lãnh đạo và những cán bộ tổ chức không lành mạnh, thì sẽ có một hệ thống áp bức xảy ra trên toàn cầu. Dù như thế, những quyền lợi cơ bản của con người cũng rất quan trọng, giống như hệ chính trị đa dạng, xã hội và văn hóa cần được tôn trọng. Đã bao lần, chúng ta thấy những vấn đề xã hội, từ tội ác đến chiến tranh, từ ma túy đến sự tan vỡ của những giá trị gia đình, đều đã được mô tả như một thứ bệnh ung thư lan tràn trong cộng đồng. Vấn đề chính trị của xã hội cũng giống như bệnh ung thư trong một cá nhân, đã được nhân cách hóa bởi sự phát triển không sao kìm hãm được, là một sự tiêu thụ và phát triển thái quá và những phương pháp điều trị đường đột mạnh mẽ và tự hủy hoại. Trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, việc sử dụng hay loại trừ những lực dư thừa đã tỏ ra phản tác dụng. Những phương tiện dồi dào mà chúng ta dùng sản xuất thực phẩm, để điều trị bệnh tật mà nếu chuyển sang giải quyết mâu thuẫn thì đổi thành những phương pháp nhẹ nhàng, hòa hợp vẫn hơn.